MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Monday, July 10, 2017

WHY DO WE LEARN LITERATURE? CHÚNG TA HỌC VĂN HỌC ĐỂ LÀM GÌ?




WHY DO WE LEARN LITERATURE?

CHÚNG TA HỌC VĂN HỌC ĐỂ LÀM GÌ?
1. To benefit from the insight of others. The body of world literature contains most available knowledge about humanity - our beliefs, our self-perception, our philosophies, our assumptions and our interactions with the world at large. Some of life's most important lessons are subtly expressed in our art. We learn these lessons only if we pause to think about what we read. Why would anyone bury important ideas? Because some ideas cannot be expressed adequately in simple language, and because the lessons we have to work for are the ones that stick with us.

1. Để được tiếp thu những hiểu biết sâu sắc của người khác. Kho tàng văn học thế giới chứa đựng phần nhiều kiến ​​thức sẵn có về nhân văn - niềm tin, sự tự nhận thức, triết lý của chúng ta, những giả định và tương tác của chúng ta với thế giới bên ngoài. Nhiều bài học quan trọng nhất của cuộc đời được thể hiện một cách tinh tế trong nghệ thuật. Chúng ta học những bài học này chỉ khi chúng ta dừng lại để suy ngẫm về những gì chúng ta đã đọc. Tại sao người ta lại chôn kín những ý tưởng quan trọng? Bởi vì một số ý tưởng không thể diễn đạt một cách đầy đủ bằng ngôn từ đơn giản, và bởi vì những bài học chúng ta phải nỗ lực khó nhọc để học được mới là những bài học mãi mãi gắn bó với chúng ta.

THE ROAD NOT TAKEN - CON ĐƯỜNG KHÔNG CHỌN



THE ROAD NOT TAKEN
by Robert Frost

CON ĐƯNG KHÔNG CHỌN
Robert Frost

Two roads diverged in a yellow wood,
And sorry I could not travel both
And be one traveler, long I stood
And looked down one as far as I could
To where it bent in the undergrowth;

Con đường chia đôi đi vào rừng thu vàng,
Nhưng tiếc thay tôi không thể chọn cả hai
Lòng lữ khách, bồi hồi lâu, tôi đứng lặng
Rồi nhìn theo một lối mòn, mắt xa ngái
Đến tận nơi uốn khúc khuất giữa cây cành;

Then took the other, as just as fair,
And having perhaps the better claim,
Because it was grassy and wanted wear;
Though as for that the passing there
Had worn them really about the same,

Nhìn lối kia, cũng như thế, khá công bằng,
Và có thể, thích thú hơn, là bởi lẽ
Lối cỏ xanh ít chân người in dấu hằn;
Dù bao người đã từng qua hai lối rẽ
Cỏ đã mòn theo chân bước thàng ngày hằng

And both that morning equally lay
In leaves no step had trodden black.
Oh, I kept the first for another day!
Yet knowing how way leads on to way,
I doubted if I should ever come back.

Buổi sáng kia hai đường rừng yên lặng thế
Không bước chân người dẫm lá lộ đất lên
Tôi giữ lại lối đi đầu cho ngày kế!
Dẫu biết rằng chặng đường đời đâu bờ bến,
Đâu có ngày tôi trở lại, để lần về.

I shall be telling this with a sigh
Somewhere ages and ages hence:
Two roads diverged in a wood, and I—
I took the one less traveled by,
And that has made all the difference.

Tôi sẽ kể bạn nghe với tiếng thở dài
Một ngày kia xa xôi lắm, tiếng lòng ai:
Hai con đường rừng rẽ lối, bước chân dài
Tôi đã chọn lối ít người từng qua lại,
đời tôi đã thay đổi kể từ đây.