MENU

BILINGUAL BLOG – BLOG SONG NGỮ ANH VIỆT SHARE KNOWLEGE AND IMPROVE LANGUAGE

--------------------------- TÌM KIẾM TRÊN BLOG NÀY BẰNG GOOGLE SEARCH ----------------------------

TXT-TO-SPEECH – PHẦN MỀM ĐỌC VĂN BẢN

Click phải, chọn open link in New tab, chọn ngôn ngữ trên giao diện mới, dán văn bản vào và Click SAY – văn bản sẽ được đọc với các thứ tiếng theo hai giọng nam và nữ (chọn male/female)

- HOME - VỀ TRANG ĐẦU

CONN'S CURENT THERAPY 2016 - ANH-VIỆT

150 ECG - 150 ĐTĐ - HAMPTON - 4th ED.

VISUAL DIAGNOSIS IN THE NEWBORN

Saturday, August 13, 2011

The Danger to China’s Economy Hiểm họa đối với nền kinh tế Trung Quốc


The Danger to China’s Economy
Hiểm họa đối với nền kinh tế Trung Quốc
Chinese policymakers face a choice – continue with investment-led growth or focus on building a middle class. Either way, the government can’t defy gravity forever
Các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc đang phải đối mặt với một lựa chọn: hoặc duy trì tăng trưởng dựa vào đầu tư, hoặc tập trung vào kiến tạo một tầng lớp trung lưu? Bất luận theo cách nào thì chính phủ cũng không thể chống đỡ sức hút này mãi mãi.
While the United States, Europe and Japan remain mired in sluggish recovery, China's economy has continued to boom. But serious questions are now surfacing about China’s own state-led economic management. Massive overcapacity in infrastructure, stubbornly high inflation and a pile of potentially bad bank loans are undermining historic economic reforms only half completed.
Trong khi Mỹ, Châu Âu và Nhật Bản còn sa lầy trong vì hồi phục chậm chạp thì nền kinh tế Trung Quốc tiếp tục tăng tốc. Nhưng hiện nay có nhiều vấn đề nghiêm trọng đang nổi lên, liên quan đến việc quản lý kinh tế của nhà nước Trung Quốc. Cơ sở hạ tầng bị quá tải hết mức, lạm phát giữ mãi ở mức cao, và cả đống nợ xấu ngân hàng tiềm tàng, tất cả những điều đó đang xói mòn những công cuộc cải cách kinh tế lịch sử đang tiến hành nửa chừng.
Chinese planners face a serious dilemma – should they continue with investment-led growth, or finally focus on building a robust middle class, a policy nearly a decade overdue. Either choice will have global implications.
Những người hoạch định chính sách ở Trung Quốc phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan nghiêm trọng: liệu có nên tiếp tục tăng trưởng dựa vào đầu tư, hay cuối cùng nên tập trung vào việc kiến thiết một tầng lớp trung lưu mạnh, một chính sách đã tụt lại cả thập niên? Bất cứ lựa chọn cách nào thì cũng có những ảnh hưởng hết sức rộng lớn.
Staying the course with investment focusing heavily on construction has starved other parts of the economy, costing the average Chinese citizen dearly. Forced relocation, runaway environmental degradation, and cash-strapped social programmes like education, healthcare, and social security systems have been tolerated for questionable projects, many with little practical use.
Tiếp tục tiến trình phát triển với việc đầu tư tập trung mạnh vào ngành xây dựng đã làm cho những bộ phận khác của nền kinh tế bị thiệt hại, khiến những công dân hạng trung ở Trung Quốc phải trả giá đắt. Tái định cư cưỡng chế, suy thoái môi trường quá nhanh, và những chương trình xã hội thiếu vốn như giáo dục, y tế, hệ thống bảo hiểm xã hội, đều đã bị bỏ qua để dồn sức cho những dự án đáng ngờ, trong đó có nhiều dự án có rất ít giá trị thực tế.
Entrepreneurial and middle-income business development, meanwhile, remains starved of resources, limiting domestic consumption. The public at large heavily finances the state-centric investment model with their interest losing bank deposits (yields below inflation) which are then lent out to state-owned enterprises at preferential rates. The net effect: a wealth gap widening into a chasm – and increasing government concerns over social stability.
Trong khi đó, sự phát triển của tầng lớp doanh nhân và doanh nghiệp có thu nhập trung bình vẫn tiếp tục thiếu thốn nguồn lực, dẫn tới hạn chế tiêu dùng quốc nội. Xã hội nói chung phải tài trợ rất nhiều cho mô hình đầu tư mà nhà nước đóng vai trò trung tâm, thông qua việc gửi tiền ngân hàng với lãi suất rất thấp (tiền lãi dưới mức lạm phát), sau đó những khoản tiền này được đem cho doanh nghiệp nhà nước vay với lãi suất ưu đãi. Kết cục đẽ thấy là: Khoảng cách giàu nghèo gia tăng, trở thành cái hố cách biệt lớn – và chính phủ ngày càng quan ngại về ổn định xã hội.
Construction continues to play an oversized role in China’s economic expansion largely because it worked so well in the past. Twenty-five years ago Shenzhen was largely empty land. Now, the southern industrial powerhouse has a population of ten million. Massive building projects also offer a short-term fix by buffering against the loss of exports. Low-skilled workers remain employed in building projects, while favoured industries continue churning out cement, glass and steel.
Ngành xây dựng tiếp tục đóng vai trò quá lớn trong quá trình bành trướng nền kinh tế Trung Quốc, chủ yếu vì trong quá khứ nó đã hoạt động rất tốt. 25 năm trước, Thâm Quyến hầu như chỉ có đất trống. Giờ đây, cỗ máy công nghiệp phía nam này đã có dân số tới 10 triệu. Những dự án xây dựng khổng lồ cũng có tác dụng cứu giúp ngắn hạn bằng cách giảm sóc cho suy giảm xuất khẩu. Công nhân tay nghề thấp vẫn tiếp tục được thuê làm việc trong các dự án xây dựng, trong khi những ngành được ưu đãi hơn thì tiếp tục tuôn ra ồ ạt xi măng, kính, thép.
The result, intended or otherwise, has been overcapacity on a scale never seen before, including vacant apartment towers, office buildings and shopping centres. The Mall of China, one of the world's largest, remains empty along with many other commercial projects from Inner Mongolia to purpose-built port cities outside of Shanghai. Despite trends in rural to urban migration, most in the struggling middle still can’t afford luxury apartments, villas, or high-end goods now widely available in first and second tier cities.
Kết quả, dù có chủ tâm hay không, là sự dư thừa với quy mô trước đây chưa từng thấy những tòa tháp chung cư, cao ốc văn phòng và trung tâm mua sắm. Trung tâm Thương mại Trung Hoa, một trong những trung tâm thương mại lớn nhất thế giới, vẫn vắng lặng, trong lúc đó từ Nội Mông đến những thành phố cảng xung quanh Thượng Hải vẫn còn rất nhiều dự án thương mại khác được tiến hành xây dựng vì mục đích nào đó. Bất chấp xu hướng di cư từ nông thôn ra thành thị, hiện tại phần lớn tầng lớp trung lưu vẫn phải vật lộn vất vả, vẫn không mua được những căn hộ sang trọng, villa, hay hàng hóa cấp cao mà giờ đây đã có mặt ở các thành phố hạng một và hai.
The lift that keeps the ‘build-it-and-they-will-come’ model going – largely policy inertia tied to a massive stimulus plan and tight relationships between banks, state-owned companies, and local governments – can’t defy economic gravity forever.
Sự nâng đỡ giữ cho cái mô hình “cứ xây đi rồi dân sẽ đến ở” tồn tại – mà phần lớn là những chính sách trì trệ, gắn với một kế hoạch kích thích ồ ạt và các mối quan hệ chặt chẽ giữa ngân hàng, công ty quốc doanh và chính quyền địa phương – đã không thể cứ chống lại sức hút kinh tế mãi mãi.
Warning signs have been evident for some time. Back in late 2009, Wang Shi, Chairman of one of China's largest development companies, China Vanke, warned that a significant bubble was forming. In August 2010, officials in Beijing's largest commercial district, Chaoyang, released figures showing half of vacant real estate had been empty for at least 3 years.
Những dấu hiệu cảnh báo đã từng xuất hiện rất rõ. Ngay hồi cuối năm 2009, Vương Thạch, Chủ tịch của một trong những công ty phát triển địa ốc lớn nhất Trung Quốc, Vạn Khoa, từng cảnh báo rằng một bong bóng rất to đang dần dần hình thành. Tháng 8-2010, quan chức tại Triều Dương – quận thương mại lớn nhất ở Bắc Kinh – công bố số liệu cho thấy một nửa số bất động sản không người ở đã bị bỏ trống ít nhất ba năm.
Domestic investor sentiment in the sector has dimmed as well. Along with the sideways drift of the Shanghai and Shenzhen markets over the past year, many of China's largest real estate development companies and banks have seen share values lose momentum or fall.
Tâm trạng của giới đầu tư trong nước vào khu vực bất động sản cũng u ám. Cùng với sự bấp bênh của thị trường Thượng Hải và Thâm Quyến trong năm qua, nhiều công ty phát triển nhà đất và ngân hàng lớn nhất Trung Quốc đã phải chịu cảnh cổ phiếu mất giá hoặc sụp đổ.
And real estate is only the most visible aspect of the recent building boom, which has also included transportation systems (roads, trains and airports) as well as power generation and transmission. Some of these have provided much-needed improvements, while others turn into wasteful extravagances. Large scale airports have cropped up in even the smallest of towns, yet hopes for an influx of tourists in many interior cities never materialized
Và bất động sản là bình diện dễ thấy nhất với cơn bùng nổ xây dượng gần đây liên quan cả đến hệ thống giao thông vận tải (đường bộ, đường sắt và sân bay) cũng như sản xuất và truyền tải điện. Một số trong các ngành này đã đem đến những cải thiện rất cần thiết, nhưng những ngành khác thì vô cùng lãng phí. Sân bay lớn xuất hiện ngay cả ở những thị trấn nhỏ nhất, nhưng kỳ vọng thu hút được lượng khách du lịch lớn vẫn chưa bao giờ trở thành hiện thực ở những thành phố nằm sâu trong nội địa.
Even the much celebrated and wildly expensive train network, in addition to its safety concerns, may never be economically viable. Most migrant workers making up a significant portion of train ridership can’t afford the tickets. Businesspeople traveling from Beijing to Shanghai may utilize that route, but easing travel and increasing economic activity in interior, less populated cities remains far less certain. The excesses of Japan’s high-speed rail network and its limited impact on rural communities serves as a potent reminder.
Ngay cả hệ thống đường sắt vốn được nhiệt liệt hoan nghênh và tổn phí cực kỳ cũng có thể chẳng bao giờ vận hành nổi về mặt kinh tế, bên cạnh nỗi lo về an toàn. Nhiều công nhân nhập cư – vốn chiếm một tỷ lệ đáng kể trong số hành khách – không đủ tiền mua vé. Doanh nhân đi lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải có thể sử dụng tuyến đường này, nhưng tạo thuận lợi cho việc đi lại và tăng cường hoạt động kinh tế ở các thành phố nằm sâu trong nội địa và có ít dân hơn là việc kém khả thi hơn nhiều. Sự quá tải của mạng lưới đường sắt cao tốc Nhật Bản và ảnh hưởng rất hạn chế của nó tới các cộng đồng ở nông thôn là một lời nhắc nhở mạnh mẽ.
The questionable returns on this building frenzy are beginning to affect the financial system. China’s banks are exposed to a variety of questionable and interdependent real estate financing schemes including off-book lending to skirt Beijing's attempts to reign in the sector. Fitch estimates a rise in non-performing loans to 30 percent in the next 3 years. UBS and Credit Suisse are voicing increasing concerns as well. Without accurate assessments of total liabilities firmer figures are hard to come by, adding to the sector’s uncertainty.
Sự trở lại đáng nghi vấn của cơn sốt bất động sản này đang bắt đầu ảnh hưởng tới hệ thống tài chính. Các ngân hàng ở Trung Quốc bị đẩy vào một loạt chương trình tài trợ xây nhà ở rất đáng ngờ và ràng buộc lẫn nhau, trong đó có chương trình cho vay ngoài sổ sách để phụ trợ cho những nỗ lực của Bắc Kinh nhằm kiểm soát khu vực bất động sản. Fitch ước tính trong 3 năm tới, nợ xấu sẽ tăng lên mức 30%. UBS và Credit Suisse cũng đã lên tiếng bày tỏ mối lo ngại ngày càng lớn. Nếu không có sự đánh giá chính xác về tổng nợ thì khó mà có được những số liệu chắc chắn hơn, và điều đó lại càng làm tăng thêm sự bấp bênh của khu vực bất động sản.
Government officials have instructed state-owned banks to re-evaluate their property exposure, one in a string of new policies over the last year to tamp down speculation, control inflation, and rein in massive outlays for spending on development projects.
Quan chức chính phủ đã chỉ thị cho các ngân hàng nhà nước đánh giá lại tình trạng phơi nhiễm bất động sản. Đây là một trong một chuỗi những chính sách mới ban hành trong năm qua nhằm kiềm chế lạm phát và kiểm soát những khoản chi tiêu khổng lồ vào các dự án phát triển nhà ở.
Developers will eventually feel the profit squeeze caught between high land prices and dwindling returns from commercial projects gone wrong. Many are already chasing foreign capital to remain afloat. Local governments, borrowing heavily against land slated for construction – their major revenue producer – will need increased central government funding (official debts have reached $1.6 trillion with defaults estimated at 20 percent to 30 percent.)
Cuối cùng lợi nhuận của các công ty bất động sản sẽ thu hẹp lại vì bị kẹt giữa giá đất cao và doanh số sụt giảm vì các dự án thương mại mắc sai lầm. Nhiều đơn vị đã và đang đuổi theo luồng tư bản nước ngoài để duy trì sự phát triển. Chính quyền địa phương, vay mượn quá nhiều để tiến hành những dự án đất dành cho xây dựng – vốn là nguồn doanh thu chính của họ – sẽ cần thêm ngân sách từ chính quyền trung ương (nợ chính thức đã tới con số 1,6 nghìn tỷ, trong đó nợ không trả được ước tính chiếm từ 20% đến 30%).
A policy shift towards building the middle class would bring a host of benefits: Freeing up financial resources to capital-starved small- and medium-sized enterprises to create durable job growth; reduced cement and steel production, two of China’s most energy intensive industries, to help lower inflationary pressures in commodities like coal, oil, and iron ore while also cutting emissions; and a boost in domestic consumption to relieve trade tensions as personal incomes rise along with imports.
Một chính sách chuyển dần về việc xây dựng tầng lớp trung lưu sẽ mang lại một loạt lợi ích: giải phóng các nguồn lực tài chính để các doanh nghiệp vừa và nhỏ và doanh nghiệp thiếu vốn tạo nhiều công ăn việc làm ổn định; giảm sản xuất xi măng và thép – hai trong số các ngành công nghiệp tiêu thụ năng lượng nhiều nhất Trung Quốc; góp phần làm giảm áp lực lạm phát ở những mặt hàng như than, dầu và quặng sắt, mà vẫn cắt giảm được khí thải; và gia tăng tiêu dùng nội địa để giải phóng những căng thẳng về thương mại, trong khi thúc đẩy thu nhập cá nhân và nhập khẩu.
This will require a degree of political will unseen to date. Economic modernization now risks stalling at best, and reversing at worst, with increased government control.
Việc này đòi hỏi một mức độ quyết tâm chính trị mà cho đến nay vẫn chưa vẫn thấy. Hiện đại hóa kinh tế đang có nguy cơ chững lại nếu may mắn hoặc thụt lùi nếu lâm vào trường hợp xấu nhất, với sự kiểm soát của chính phủ ngày càng tăng.
If even half the resources devoted to internal security (now larger than the national defence budget) were directed at fighting corruption, enforcing environmental regulations, protecting intellectual property, and hiring more judges, many of China’s social pressures would be alleviated.
Chỉ cần một nửa nguồn lực dành cho an ninh nội địa (bây giờ đã lớn hơn ngân sách quốc phòng) được sử dụng để chống tham nhũng, thắt chặt các quy định về môi trường, bảo vệ sở hữu trí tuệ, và tuyển dụng thêm nhiều thẩm phán, thì rất nhiều áp lực xã hội ở Trung Quốc sẽ giảm thiểu.
Without a true middle class revolution, China’s economic foundations will increasingly rest on shifting sands. Ghost towns will remain empty, property investors will see diminishing returns, and banks will struggle with increasing defaults. China may be a victim of its own success, arriving at an economic fork in the road sooner than expected – one path leads to enriching the masses, the other back to business as usual.
Nếu không có một cuộc cách mạng thật sự với tầng lớp trung lưu, thì các nền tảng kinh tế Trung Quốc sẽ ngày càng dễ tan vỡ. Những thành phố vắng người sẽ tiếp tục vắng vẻ, các nhà đầu tư bất động sản sẽ phải chứng kiến lợi nhuận của họ bị thu hẹp dần, và ngân hàng thì vật lộn với những món nợ tăng cao dần. Trung Quốc có thể trở thành nạn nhân của chính sự thành công của họ: Đi đến ngã ba kinh tế sớm hơn dự kiến, nơi một con đường dẫn tới sự thịnh vượng của quần chúng, đường kia trở lại với lề lối kinh doanh như lệ thường.
Brian P. Klein is writer and international economist. A former U.S. diplomat with service in China and India he was a 2008-2009 Council on Foreign Relations International Affairs Fellow based in Tokyo. His articles and commentary have appeared in Foreign Affairs, The International Herald Tribune/New York Times (online), Japan Times, South China Morning Post and Far Eastern Economic Review, among others.
Brian P. Klein là tác giả và nhà kinh tế quốc tế. Ông còn là cựu quan chức ngoại giao Mỹ, từng làm việc ở Trung Quốc và Ấn Độ. Năm 2008-2009, ông làm ở Hội đồng về Quan hệ Đối ngoại và các Vấn đề Quốc tế ở Tokyo. Nhiều bài báo và bình luận của ông đã được đăng trên tờ Foreign Affairs, The International Herald Tribune, New York Times (trực tuyến), Japan Times, Bưu điện Hoa Nam Buổi Sáng, Tạp chí Kinh tế Viễn Đông và các báo khác.




Mr. Roach has spent twenty-eight years in senior positions at Morgan Stanley — the bulk of that time as Chief Economist and more recently as Chairman of the firm's Asian businesses. In addition to his position at Yale, he remains the Non-Executive Chairman of Morgan Stanley Asia. Mr. Roach has long been one of Wall Street's most influential economists. His most recent book, "The Next Asia: Opportunities and Challenges for a New Globalization" analyzes Asia's economic imbalances and the dangers of the region's dependence on Western consumers. Mr. Roach talks about the future of China and what it means for the global economy.

South China Sea: It’s not Beijing’s lake - Biển Đông không phải là ao nhà của Bắc Kinh

HOLMES: South China Sea: It’s not Beijing’s lake
Biển Đông không phải là ao nhà của Bắc Kinh
ANALYSIS/OPINION:
Kim R. Holmes

Ý KIẾN – PHÂN TÍCH
China is flexing its maritime muscles again. Last week, the state newspaper People’s Daily darkly warned of “due consequences” if Beijing is challenged in the South China Sea. A few weeks earlier, China’s top military officer called U.S. naval exercises in the South China Sea “inappropriate” and chided America for spending too much on defense.
Trung Quốc lại khoe sức mạnh cơ bắp hàng hải. Tuần trước, tờ Nhân dân Nhật báo của chính phủ Trung Quốc, đã lớn lối cảnh báo về “hậu quả tất yếu” nếu Bắc Kinh bị thách thức ở biển Đông. Vài tuần trước đó, một quan chức quân sự chop bu Trung Quốc đã gọi các cuộc tập trận của hải quân Mỹ ở biển Đông là “không thích hợp” và trách Mỹ chi tiêu quá nhiều vào quốc phòng.
What’s the beef? It’s simple, really: China is asserting a sovereign claim to virtually all of the South China Sea and the islands in it. That’s not new. But in recent years, Beijing has become more aggressive about it. Since February, China has launched at least nine incursions into Philippines-claimed territory and had several run-ins with the Vietnamese.
Lời phàn nàn đó là gì? Thực ra, rất đơn giản: Trung Quốc khẳng định tuyên bố chủ quyền gần như toàn bộ biển Đông và các đảo trên Biển Đông. Điều này chẳng có gì mới. Tuy nhiên, những năm gần đây, Bắc Kinh ngày càng có các tuyên bố gây hấn hơn. Từ hồi tháng Hai đến nay, Trung Quốc đã chín lần xâm nhập vào vùng lãnh thổ mà Philippines tuyên bố chủ quyền và đã nhiều lần tranh chấp với Việt Nam.
China is exploiting the Law of the Sea Treaty to buttress its claims in all its “near seas.” Employing idiosyncratic interpretations of the treaty, to which the U.S. is not a party, it argues that U.S. naval vessels and auxiliary ships should be restricted when operating in what it considers its “exclusive economic zone.”
Trung Quốc đang khai thác Hiệp ước về Luật biển để củng cố các tuyên bố về chủ quyền ở tất cả các vùng “biển gần”. Sử dụng lối diễn giải hiệp ước theo kiểu riêng của mình, mà theo đó Mỹ không là một bên tham gia, với lập luận rằng các tàu hải quân và tàu hỗ trợ của Mỹ sẽ bị giới hạn khi hoạt động trong khu vực mà Trung Quốc xem là “vùng đặc quyền kinh tế” của họ.
Indeed, China sees the South China Sea not merely as an exclusive sphere of influence but as sovereign territory. It’s not. Most of it is international waters. Yet my colleague Dean Cheng notes that China's navy is adapting its strategy to this more ambitious idea. Whereas it used to focus mainly on Taiwan, an additional goal today is to secure waters from Japan’s home islands, along the Ryukyus chain, through Taiwan and the Philippines and to the Strait of Malacca, including the South China Sea.
Thực ra, Trung Quốc coi biển Đông không chỉ đơn thuần là vùng ảnh hưởng độc quyền, mà còn là vùng lãnh thổ chủ quyền của họ. Nhưng không phải thế. Phần lớn biển Đông là vùng biển quốc tế. Tuy nhiên, một đồng nghiệp của tôi, ông Dean Cheng có nêu rằng, hải quân Trung Quốc đang điều chỉnh chiến lược cho phù hợp với ý tưởng đầy tham vọng này. Trong khi trước đây Trung quốc chủ yếu tập trung vào Đài Loan, thì nay một mục tiêu bổ sung là giành lấy vùng biển từ các các hòn đảo của Nhật Bản dọc theo chuỗi đảo Ryukyus, đi qua Đài Loan và Philippines và tới eo biển Malacca, bao gồm cả biển Đông.
To control this vast expanse, China would need to hold the U.S. Navy at arm’s length, denying our ships access to international waters. Should China succeed in this, it would make it harder for the U.S. Navy and other forces to come to the aid of Taiwan and our allies Japan and the Philippines if China attacks.
Để kiểm soát vùng nước rộng lớn này, Trung Quốc cần giữ Hải quân Mỹ ngoài tầm, từ chối để tàu của chúng ta đi vào vùng biển quốc tế. Nếu Trung Quốc thành công với việc này, thì Hải quân Mỹ và các lực lượng khác sẽ gặp khó khăn nhiều hơn nếu muốn đến giúp đỡ Đài Loan và các đồng minh khác của chúng ta như Nhật Bản và Philippines khi họ bị Trung Quốc tấn công.
Mr. Cheng reports that, in some Chinese government writings, the oceans surrounding China are considered “blue soil” - in other words, of strategic value comparable to Chinese territory. The Chinese draw lines in international waters the same way fortified lines are drawn on land.
Ông Cheng nói rằng, trong một số ấn phẩm của chính phủ Trung Quốc, đại dương xung quanh Trung Quốc được xem là “đất xanh“, nói cách khác, có giá trị chiến lược tương đương với lục địa Trung Quốc. Các đường vẽ của Trung Quốc trên vùng biển quốc tế cũng giống hệt như các đường vẽ tăng cường trên đất liền.
Lest you think that U.S. naval dominance is so overwhelming we have nothing to worry about, think again. Though still strong, U.S. naval power is waning, and the Chinese know it. Secondly, the South China Sea, East China Sea and Yellow Sea are much closer to China than to the U.S., and a Chinese naval force concentrated on controlling close-by waters has built-in supply and transportation advantages.
Để quý vị khỏi nghĩ rằng sự thống trị của hải quân Mỹ đang áp đảo, nên chúng ta không cần phải lo lắng, xin hãy suy nghĩ lại. Mặc dầu vẫn còn mạnh, nhưng quyền lực của hải quân Mỹ đang suy giảm, và Trung Quốc biết điều đó. Thứ hai, biển Đông, biển Hoa Đông và Hoàng Hải thì gần với Trung Quốc hơn là Mỹ, và lực lượng hải quân Trung Quốc tập trung vào kiểm soát vùng biển lân cận đã có sẵn ưu thế về tiếp liệu và vận chuyển.
Mr. Cheng says China’s military planners know they cannot challenge the U.S. Navy globally, but they could give it a run for its money closer to its mainland. China is ridding itself of obsolete ships and building a large number of its missile-armed fast attack craft. These vessels carry sea-skimming YJ-82 supersonic anti-ship cruise missiles, well-suited for attacking U.S. naval vessels. It also is upgrading its destroyers and deploying its first aircraft carrier.
Ông Cheng cho biết, các nhà hoạch định quân sự của Trung Quốc biết họ không thể thách thức hải quân Hoa Kỳ trên toàn cầu, nhưng họ có thể xua đuổi nếu Mỹ có ý định đến gần lục địa Trung Hoa. Trung Quốc đang thải bỏ những tàu chiến lỗi thời và phát triển nhiều tàu trang bị tên lửa tấn công nhanh. Những con tàu này mang các tên lửa hành trình chống hạm siêu thanh YJ-82, rất thích hợp để tấn công tàu hải quân Mỹ. Họ cũng đang nâng cấp các tàu khu trục và triển khai tàu sân bay đầu tiên.
The U.S. cannot let China’s actions jeopardize America’s commitments to its allies or interfere with our right to navigate international waters. China has a right to a Navy and self-defense. It has no right to pretend that it owns the South China Sea.
Hoa Kỳ không thể để mặc cho các hành động của Trung Quốc đe dọa những cam kết của Mỹ với các nước đồng minh hoặc can thiệp vào quyền đi lại của chúng ta trong vùng biển quốc tế. Trung Quốc có quyền có Hải quân và tự vệ. Họ không có quyền giả vờ rằng họ là chủ nhân vùng biển Đông.
The main thing standing in the way of Beijing’s aspirations is the U.S. Navy. To ensure freedom of the seas in the Pacific, the Navy needs more resources, not fewer; yet the recent debt ceiling deal threatens to downscale America’s naval forces drastically. Nor can the Navy afford to forgo modernization of surface and subsurface combatants, which will happen if draconian defense cuts continue.
Trở lực chính ngáng trở con đường tham vọng của Bắc Kinh là Hải quân Hoa Kỳ. Để bảo đảm quyền tự do đi lại trên các vùng biển ở Thái Bình Dương, Hải quânMỹ cần thêm nhiều nguồn lực, chứ không phải ít hơn, thế nhưng thỏa thuận về mức nợ trần gần đây đã đe dọa thu sự hẹp đáng kể lực lượng hải quân Mỹ. Hải quân Mỹ không thể đủ nguồn lực phải từ bỏ việc hiện đại hóa các tàu chiến đấu trên biển và dưới biển, điều này sẽ xảy ra nếu tiếp tục cắt giảm chi tiêu quốc phòng một cách khắc nghiệt.
Whether China’s claims to its “near seas” will put us on a collision course is an open question. But Beijing should know that any attempt to change the rules and make that area the maritime equivalent of its exclusive backyard will meet with U.S. resistance.
Liệu các tuyên bố của Trung Quốc đối với “vùng biển lân cận” sẽ đặt chúng ta vào một quá trình dẫn tới đụng độ hay không vẫn còn là một câu hỏi để mở. Nhưng Bắc Kinh nên biết rằng, bất kỳ sự nỗ lực nào nhằm thay đổi các quy tắc và làm cho khu vực đó trở thành như sân sau độc quyền của họ, thì Trung Quốc sẽ gặp phải sự đối kháng của Mỹ.
• Kim R. Holmes, a former assistant secretary of state, is a vice president at the Heritage Foundation (www.heritage.org). Follow him on Twitter @kimsmithholmes.
Ông Kim R. Holmes là cựu trợ lý ngoại trưởng Hoa Kỳ và là phó chủ tịch Quỹ Di sản (www.heritage.org). Có thể liên lạc với ông trên Twitter @ kimsmithholmes.





Bordered by ten nations and including some of the world's most important shipping lanes and fisheries, the South China Sea is a vital region. Critically important mineral resources, including oil, are thought to be there in large quantities as well. The Chinese have long laid claim to nearly the entire South China Sea. That claim is contested by many nations and in some instances the conflict has turned violent. This summer the United States entered the fray.

In July, U.S. Secretary of State Hillary Clinton said, "The United States has a national interest in freedom of navigation, open access to Asia's maritime commons, and respect for international law in the South China Sea." This comment, made at a meeting of the Association of Southeast Asian Nations' (ASEAN) regional forum held in Hanoi, triggered a vigorous response from Chinese authorities.

Chinese authorities argue that they and other nations in the region can work out their differences on a bilateral, nation to nation basis. They say that the U.S. is intruding into the discussion and attempting to make rights and use of the South China Sea an international issue. As Chinese Foreign Minister Yang Jiechi put it, "What will be the consequences to if this issue is turned into an international or multilateral one? It will only make matters worse and the resolution more difficult."

This new documentary from the USC U.S.-China Institute looks at the issue and includes interviews with distinguished Chinese and American specialists including Shen Dingli (Center for American Studies, Fudan University), Xie Tao (Beijing Foreign Studies University), Bonnie Glaser (Center for Strategic and International Studies), Daniel Lynch (USC). USCI senior fellow Mike Chinoy reports the story. USCI multimedia editor Craig Stubing handled the camerawork and editing. We look forward to your comments. Please send them to us at uschina@usc.edu.

OFFICIAL WEBSITE:
http://www.china.usc.edu